Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

chuong 10

Gai hoa hồng.....
-Tâu bệ hạ có thần quan Yuccan xin gặp.
-Được cho vào.
Yuccan bước vào phòng, tiến đến trước lò sưởi nơi nữ hoàng đang ngồi sưởi ấm khỏi cái lạnh của những ngày mùa đông.Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng một khoảng nền nhà phản chiếu hai bóng đen lặng lẽ.
-Ngươi cầu kiến ta muộn như vậy có chuyện gì?
-Thưa thần đã nghĩ ra , thần muốn ban thưởng điều gì rồi ạ.
-Là Victorya con gái ta sao?
-Có lẽ người đã hiểu mọi ước muốn của thần.
Verada kẽ quay mình ngước nhìn Yuccan, rồi lại nhìn đăm đăm vào ngọn lửa uốn éo trong lò.
-Ngươi đã hỏi Vollum chưa?
-Thần chưa, thần đến gặp người trước.
-Yuccan , có lẽ ngươi nên đến gặp Vollum trước rồi hãy đến gặp ta.Vì ta cũng rất muốn con gái ta được hạnh phúc nhưng....
-Nhưng sao? Yuccan nghi vấn hỏi lại
-Hãy gặp Vollum ngươi sẽ hiểu.
-Nếu đại thần quan đồng ý thì người?
-Ta sẽ tác thành cho cả hai, nhưng có khi chính ngươi Yuccan à, là kẻ từ bỏ đấy.
-Bệ hạ xin người hãy giữ lời, thần sẽ đi gặp đại thần quan ngay.
Không chần chừ Yuccan bước vội ra phía cửa, rồi biến mất ở một góc cua của hành lang.
----------
Gió đông đã bắt đầu thổi đem sương lạnh buốt giá bao trùm lên mọi vật báo hiệu mùa đông xắp đến. Trong đêm tối giá rét, có tiếng vó ngựa dồn dập nhưng đơn độc băng qua khoảng rừng tối.Một người , một ngựa băng qua rừng Larch vào giữ đêm khuya, không khí lạnh buốt như những ngọn roi buốt giá quất vào mặt vào người Yuccan, nhưng chúng không thể cản bước chàng trở về thầh điện Camila.
---------
Đại thần quan Vollum đang ngồi ngắm sao trên một chiếc ghế mộc đơn sơ ngoài khu vườn đầy hoa hồng trắng, tỏa hương thơm nồng nàn trong đêm.
-Thầy nên mặc thêm áo , trời đã sang đông rồi.Yuccan xuất hiện từ phí sau máng theo chiếc áo choàng dài khoác lên vai Vollum.
-Cuối cùng con đã đến.
-Thầy biết sao?
-Đúng ta biết từ những vì sao trên kia đã nói cho ta biết.
-Vậy các vì sao có nói cho thầy biết con đến gặp thầy vì chuyên gì không?
-Ta đã dạy con rồi mà, các vì sao biết nói chuyện.
-Vậy thầy có tán thành chuyện con và công chúa.
-Ta không thể trả lời con, con trai à. Chỉ xin con hãy nghe lão già này kể một câu chuyện mà thôi.
Giọng Vollum đều đều kể lại câu chuyện đời mình cho Yuccan nghe.
------------------
Từ những ngày xưa tươi đẹp, mặt trời luôn chiếu những tia nắng rực rỡ lên hoảng đất trống phía sau hoàng cung. Những đoá bồng công anh chín mùi bay trắng xoá cả một vùng đồng cỏ. Tíêng nô đùa khúc khích của hai đứa trẻ đang ruợt đuổi nhau trên đồng cỏ.
-Anh Voll em xắp bắt được anh rồi.
-Carlor em không làm được đâu. Ha..Haaaa....
-Công tử Vollum ,công tử Carlor xin hai vị trở về ạ, đại nhân Lanlot muốn gặp ạ.Tiếng người hầu gọi với đến từ phía sau, chạy tất tả đuồi theo hai vị công tử nhỏ.
-Cha sao? cha gọi anh em ta về sao?
-Vâng hai vị về ngay cho.
-Nhưng ta còn muốn còn muốn chơi nữa.Carlor bướng bỉnh trả lời.
-Thôi nào, cha gọi không về thể nào cũng bị ăn đòn.Voll quay sang nói với em trai.
Hai cậu bé theo người hầu đến một căn phòng chứa toàn sách là sách, và chính giữa phòng hai người đang ngồi.Một người là cha của cả hai đứa trẻ, đại nhân Lanlot De Favier với mái tóc bạch kim gọn gàng cùng bộ râu quai nón đang được làm sáng rực lên bởi ánh sáng chiếu từ khung cửa sổ đối diện.
-Hai đứa lại đây, chào thần quan Audut đi.
Hai anh em Voll và Carlor rón rén lại gần cúi đầu tih lễ với người đàn ông đứng tuổi cũng mang màu tóc bạch kim, nhưng có vẻ khắc khổ và u sầu.Ông chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại lời chào của hai đứa trẻ.
-Vollum từ hôm nay con sẽ theo đại thần quan Audut đến ở đại thần diện Camila. Còn con Carlor conm sẽ đến học viện quân sự tai Hazel để sau này trở thành người kế nghiệp nhà Favier.
-Tại sao con phải đến đó học? anh Voll lớn hơn, anh ấy mới là người kế nghiệp nhà Favier.
-Im ngay, và về phòng xắp xếp đồ đạc đi.
-Không con không chịu.Carlor bướng bỉnh cãi lại cha. Lanlot nổi giận với con trai,ông nắm chặt tay cậu kéo ra khỏi phòng mặc cho cậu hết sức dãy dụa để thoát ra.
Lúc này chỉ còn lại Vollum với người đàn ông lạ, cậu bé dè dặt hỏi:
-Tại sao? ngài lại?
-Ta đến đón con vì dấu ấn trên vai con.Đại thần quan Audut nhẹ nhàng kéo cổ áo Voll xuống để lộ một hìng xăm màu son, hình tròn của một con chim lông đuôi dài cuốn lại bao quanh một đoá hồng.
-Vì nó ư? ngài có thể cho con bít được không?
-Được ta sẽ nói tất cả cho con.Con là đứa trẻ được tuyển lựa trong ba đứa trẻ thuộc dòng dõi của ta.
-Dòng dõi của ngài ? ý ngài là dòng họ Favier?
-Cũng có thể nói vậy, nói rõ hơn là trong ba đứa con của ta.
-Con trai ngài ? ngài nói gì vậy.
-Đúng con là con đẻ của ta, Lanlot chỉ là chú của con thôi, phu nhân của ông ấy cũng chỉ là mẹ nuôi thôi.
-Không con không tin, mẹ rất yêu thương con mà.Voll giận dữ đáp lại.
-Bà ấy tốt với con vì bà ấy là dì ruột của con.
-Vậy mẹ con đâu?
-Bà ấy mất sao khi sinh con .Ta giử con đến đây để bảo vệ con cho đến khi con đủ lớn đến thần điện Camila, để kế thừa tước hiệu đại thần quan. Tước hiệu đời đời do nhà favier nhận lãnh, để bảo vệ vương tộc Rosana.Và con là đứa trẻ sẽ gánh vác sứ mạng ấy Vollum à.
-Con không muốn , con muốn ở với cha mẹ và Carlor thôi.
-Không được đâu con à, khi con mang dấu "thiên ấn" trên vai có nghĩ là số phận con đã được đinh đoạt rồi.
-Tại sao lại bất công như vậy.Vollum gào lên, nước mắt ay xè từ khoé mắt cậu chạy xuống.
-Thôi nào, từ nay ta sẽ luôn ở bên con.Audut nhẹ nhàng ôm Voll vào lòng, rồi lấy tay lau đi hai hàng nước mắt tuôn trào trên má cậu.
-------------
-Mãi đến sao này, ta mới biết mẹ ta không phải chết vì sinh khó mà là bị giết.
Giọng thần quan Vollum run lên vì cơn xúc động kìm nén trong lòng.
-Bà ấy đã sinh ra ta kẻ kế thừa, người lãnh nhận ý chỉ của thần thánh, và trở thành vật tế cho thần linh.Bà ấy bị xem là vật tế vì đứa con này đây.
Vollum ngừng lại thở dốc, sức khoẻ của ông dừơng như không chịu đựng nổi cơn xúc động.
-Thầy bình tĩnh, để con dìu thầy vào trong.
-Không ta ổn, chỉ chút thôi. Vollum từ từ ngồi xuống ghế kể tiếp câu chuyện.
-Khi ta hai mươi tuổi ta chính thức trở thành đại thần quan của Eldestrose. Vào một đêm tối cuối thu người ta dẫn đến cho ta một cô gái.Tuy nàng không xinh đẹp lắm, nhưng ta yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên vì cô ấy giống mẹ nuôi của ta đến kì lạ.
-Vậy đó là người vợ bí ẩn của thầy? Yuccan đứng bên cạnh có vẻ quan tâm.
-Đúng mỗi đêm nàng đều đến bên ta, ta lại như cảm nhân được sự ấm áp của tình yêu. thứ tình cảm mà ta mất đi từ ngày rời khỏi nhà Favier.Nhưng niềm hạnh phúc đó không khéo dài được lâu, vào một đêm mùa hạ nàng báo cho ta biết nàng đã mang thai.
-Mang thai? không lẽ...
-Đúng mang thai là có nghĩa nàng sẽ thành vật tế. Ta điên cuồng tìm đủ mọi cách để bảo vệ nàng.Cuối cùng khi nàng sắp sửa sinh, ta đưa nàng chạy trốn vào rừng Larch đến bên một hồ nước tận sâu trong rừng.Nơi đó có một căn nhà bỏ hoang, và nàng đã hạ sinh cho ta một đứa bé trai kháu khỉnh.
-Vậy là thầy đã cứu thoát được bà ấy.
-Không con trai ta sinh ra đã có dấu "thiên ấn"
-Thiên ấn? Yuccan hốt hoảng hỏi lại.
-Đúng , thông thường đứa trẻ đưôc chọn sẽ được xăm dấu thiên ấn khi sinh ra, nhưng đứa trẻ có "thiên ấn" tự nhiên thì.Dù không có tế vật vẫn sẽ trở thành đại thần quan mở ra thời đại mới cho đất nước.
-Còn vợ thầy?
-Bà ấy chết ba ngày sau khi sinh.Bà ấy ra đi thanh thản, có lẽ đứa trẻ có " thiên ấn" là nguyên do làm bà ấy mất, vì theo truyền thuyết mẹ của trẻ có"thiên ấn" sẽ được thần linh mang đi.Và ta đã mất cô ấy, ta đã để cố ấy nằm lại bêb hồ nước xin đẹp yên tĩng ấy.
Đến đây, thần quan Vollum không còn kìm lòng được nữa, ở khoé mắt của ông một giọt lệ lăn tròn xuống khuôn mặt hốc hác ,già nua.
-Yuccan à, ta đặt tên con theo tên loài hoa mà mẹ con thích nhất đấy.
-Mẹ con? không phải con là trẻ mồ côi sao?
-Không con là con ta, không phải trẻ mồ côi đâu.Và dấu ấn trên vai con là thiên ấn.
-Không thể nào, thầy nói dối thầy có nhầm lẫ không? con không thể là.... Yuccan lảo đảo bước dật lùi vài bước.
-ta đã nói hết mọi chuyện với con, con hãy lựa chọn, ta mệt rồi ta vào nghỉ đây.
Vollum run run đứng dậy khỏi chiếc ghế mộc rồi từ từ biến mất vào bóng tối, để lại Yuccan vẫn đứng trân trối. Giữa màn sương buốt giá như tấm chắn buồn thảm phủ lên khu vườn bạch hồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

xin dùng tiếng việt có dấu