Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

chuong 17

Hoa hồng Lavender…..

Đến nửa đêm, cơn gió hiếm hoi thổi mạnh luồn qua những tòa tháp của Canavantza làm mũi tên có phần chệch mục tiêu tạo cơ hội cho tóan lính của Viola và Olivia tiến đến vô hiệu hóa các cung tên tự động và sáu tên sát thủ ở ba tháp đông , tây, và bắc.
Còn ở ngọn tháp phía nam, Wind cũng đang đối mặt với tên cầm đầu , sau khi vượt qua hàng loạt những mũi tên bắn ra tua tủa một cách lạ thường .Trên ngọn tháp lộng gió tấm áo choàng đen của tên của tên sát thủ tung bay như đôi cánh tử thần trên cung điện Kirene.
-Tên phản bội.
-Chúng ta chỉ thỏa hiệp đánh cắp Eldestsa chứ không phải là ám sát nữ vương.
-Vậy ta cũng không nói nhiều với ngươi nữa, ta sẽ cho ngươi đòan tụ với lão Fox ở điện ngục.
Dứt lời tên sát thủ rút thanh đỏan kiếm bên hông lao vào Wind.Vô cùng uyển chuyển, Wind tránh lưỡi kiếm điệu nghệ như một nghệ sĩ nhào lộn.
-Không giết ta được dễ thế đâu.Kết thúc câu nói bằng một tràng cười vang dội, Wind rút từ thắt lưng ra một sợi dây , được tết bằng những đoạn thép sáng bạc, dài chừng hai dang tay người lớn.
Điệu nghệ vung sợi dây ánh bạc nhanh vun vút trong không khí .Thứ vũ khí trong tay chàng xoay ít , kêu vù vù hệt như gió xoáy.
-Rất ấn tượng cậu bé, không hổ danh là Gío Xoáy nhưng thế thì chưa đủ.
Không trả lời thêm Wind tấn công liên tục, áp đảo về phía đối thủ.Sau vài đường roi Wind đã tước được vũ khí của tên sát thủ.Tiến lên vung roi để tạo thành đòn sát thủ cuối cùng, thì Wind chợt giật mình vì tên sát thủ có bộ râu đen rậm đã biến đâu mất.Đưa mắt nhìn quanh Wind đã thấy hắn đứng cạnh bên , chàng nhanh nhẹn nhảy dựt về.
-Khá đấy, nhưng bây giờ là lúc kết thúc rồi.Gã đàn ông với bộ râu rậm đưa hai tay oặt về phía sau , thân hình gã tự nhiên uốn éo một cách kì lạ.Khuôn mặt thô kệch trở nên co rúm , dần dần biến đổi. Kết thúc quá trình xoắn vặn cơ thể gã trở nên mảnh mai hơn và cao hơn, khuôn mặt thanh tú hơn, còn đôi mắt thì đỏ ngầu như nuớc sông bị khuấy đục phù sa.
-Nào lại đây chàng trai.Giọng nói rít the thé như rắn của gã làm Wind rởn gai ốc.
Lại vung roi bạc lên xoay ít, Wind lao vào đối thủ.Nhưng lần này thế thượng phong lại không còn thuộc về Wind nữa.Sau vài lần xuất chiêu Wind đã bị ngã khi tránh sự phản kháng của kẻ thù.
-Về địa ngục đi cậu bé.
Dơ cao bàn tay nhăn nhúm , xoắn vặn tên sát thủ lấy đà để bấu nát ngực Wind, moi tim chàng ra .Cầm chắc cái chết , Wind chỉ còn biết nhắm mắt và chờ đợi, thì chàng chợt nghe tiếng hét thất thanh , điện dại từ tên sát thủ.
Bàn tay hắn bị đốt cháy thành một lỗ lớn, hắn vội vàng buông Wind hốt hoảng chạy xuống cầu thang dẫn xuống phía dưới bằng một tốc độ đáng sợ.thở hổn hển Wind sờ lên ngực mình, chàng khám phá ra rằng chiếc mặt dây chuyền vàng có khắc hình một nhánh oải hương đeo trên cổ chàng từ bé, là nguyên do gây ra sự đau đớn cho tên sát thủ.
Wind tự hỏi”tại sao lại có chuyện như vậy?”nhưng thôi lúc này không phải lúc để thắc mắc”.Wind lồm cồm bò dậy chạy theo tên sát thủ.Khi xuống hết tháp nam, Wind bắt gặp Viola và Olivia từ các hường khác nhau tiến về phía chàng.
-Hắn đâu? Viola sốt ruột hỏi.

-Vậy chúng ta nên nhanh lên.
Cả đòan người lũ lượt đuổi ra đến bến cảng,đúng y như dự đoán của Wind, tên sát thủ đang có mặt tại cảng Habor .Thật không may hắn đã lên được một con thuyền đang từ từ tiến ra khơi.
-Ta sẽ trả thù.Từ trên thuyền tên sát thủ chỉ thẳng mặt Wind mà rít lên.
Cùng lúc đó quân tiếp viện cũng đến nơi, tóan quân hùng hậu do Vic dẫn đầu tập kết ngay ngắn trên bến cảng.
-Em xin lỗi em đã để hắn thoát .Viola cúi mặt trước Vic mà nói .
-Không phải lỗi của em, nhưng bù lại chúng ta bắt được đồng bọn của hắn là tên Gió Xoáy .Vic vừa nói vừa liếc nhìn sang Wind.
-Tôi không phải đồng bọn của hắn , hắn bắt sư phụ tôi và ép tối làm việc cho hắn.Wind thanh minh.
-Làm sao ta tin ngươi được? Vic nghi ngờ hỏi lại.
-Vì.. anh ta yêu chị Viola.Olivia lúc này mới lên tiếng.
-Yêu? Có phải vậy không Viola?Vic hạ giọng quay sang hỏi em gái.
-Vâng chúng em yêu nhau.Viola trả lời dứt khoát, rồi quỳ thụp xuống trước mặt Vic.
-Em xin chị hãy tha cho anh ấy dù phải trả bằng mạng sống của em, em cũng không từ chối.Đôi mắt màu xanh của đại dương giờ đây đã ngấn lệ, tha thiết cầu xin nhìn thẳng vào Vic.Trước tình cảnh đó ,Vic chỉ nhắm mắt quay đi.
-Tôi làm , tôi chịu.Wind dõng dạc nói rồi quỳ xuống bên cạnh Viola.
-Không nếu chàng phải chết em còn sống làm gì.Nước mắt rơi lã chã, Viola nắm lấy tay Wind đưa lên mặt mình.
-Xét ra thì ngươi cũng có giúp đỡ tiêu diệt những tên sát thủ vậy tội chết có thể tha. Vic nói.
-Thật.. thật không? Viola nhìn Vic với vẻ đầy biết ơn.
-Nhưng tội sống thì không thể.Vic lạnh lùng đáp lại.
-Chị định làm gì? Viola gào lên.
-Ta sẽ tha tội cho tên Wind này nếu như hắn cam kết sẽ mang đầu tên sát thủ về đây cho ta nếu không…ta sẽ giết sư phụ hắn đển thế vào , ngươi thấy sao Wind?
-Ta chấp nhận, hãy cho ta một con thuyền và hạn trong ba năm, ta sẽ dâng đầu hắn cho công chúa.
-Không Wind chàng ra đi như vậy quá nguy hiểm em không thề đển chàng đi.Viola ôm chặt Wind mà nói.
-Ta sẽ quay về , ta hứa với nàng.Ngẩng lên nhìn Vic Wind nói tiếp.
-Trong thời gian tôi ra đi ngài phải đảm bảo an toàncho sự phụ tôi.
-Ta hứa, lời hứa của hoàng gia, thôi hôm nay kết thúc tại đây, ngươi về chuẩn bị sáng sớm mai sẽ khởi hành.Nói xong Vic lạnh lùng quay lưng bước đi, rồi Olivia cũng lặng lẽ theo sau.




---------------------------------------------------------
Mặt trời đã lên trên biển, như lòng đỏ trứng khổng lồ xuất hiện ở đường chân trời.Một con tàu với cánh buồm trắng như cánh bướm đã neo sẵn ở cảng.Wind từ phía sau vài kho hàng đã xuất hiện, theo sau là ông Fox đang tập tễnh đang cố đi cho kịp bước chân của Wind.
Dừng lại ở cầu tàu, Wind đã thấy Viola và Olivia đã đứng sẵn ở đó.
-Nàng đến tiễn ta ư?
-Phải.Viola khóc nấc lên chạy đến ơm chầm lấy Wind
-Lên tàu đi. Một thủy thủ già đứng trên thành tàu quát.
-Anh phải đi rồi.Wind từ từ buống Viola ra.
-À phải rồi, Wind ta có thứ này, con cầm lấy nhớ là khi lên tàu rồi mới được mở ra.Ông Fox dúi vào tay Wind một cái phong bì cong mép và đã xỉn màu.
-Cám ơn sư phụ, con đi đây thầy hãy tự chăm sóc bản thân.Nói xong Wind quay lưng bườc từ bước nặng nền lên cầu tàu.
-khoan Wind.Viola chạy theo Wind lên càu tàu ôm chầm lấy chàng lần nữa , khóc thút thít.
-Chàng cầm lấy.Viola dứt đứt sợi dây bạc mang trên cổ dúi vào tay Wind.
-Ta không thể.Wing bối rối khi Viola đưa cho chàng sợi dây có gắn một viên đá quý tím lớn.
-Chàng hãy cầm lấy viên đá Amethyst (pha lê tím) này, , nó là đá trưởng thành của em, em mong rằng nó sẽ bảo vệ chàng khỏi mọi hiểm nguy.Và…hãy nhớ khi màu tím của viên đá này còn thì tình yêu em với chàng sẽ còn, em sẽ mãi mãi chờ đợi chàng.
Wind quay lưng bước lên tàu không ngoái lại, càu tàu đã được rút lên, con tàu từ từ tiến ra cửa biển, để lại đằng sau ba bóng ngươi đứng trên càu tàu dã biệt.
-Công chúa Viola tôi vừa làm thêm được một ít giống loại hoa hồng mà cô thích.Fox xòe tay đưa cho Viola một gói hạt giống nhỏ.
-Cám ơn ông Fox, ta nhớ là chúng ta chưa đặt tên cho loại hoa hồng này thì phải?
-Vâng đúng vậy. Fox từ tốn nói.
-Vậy ta đặt tên cho loài hoa hồng màu tím nhạt này là…..là hoa hồng Lavender .
-Cái tên rất hay chị Viola,em tin khi hoa hồng nở rộ người ấy sẽ quay về.Olivia ôm nhẹ Viola rồi khẽ nói.
-------------------------
Hình ảnh con tàu nhẹ lướt ra khơi khôn chỉ được ngắm nhìn bởi ba người đứng trên bến cảng , mà còn hai người khác cũng lăng lẽ ngắm nó từ tháp Moontower của cung điện .
-Chị Vic chị không sợ quyết định đó sẽ gặp phải sự phản đối từ phía các trong thần sao?
-Không Elena chị có cách của chị.
-Chị quả là một người chị tốt.
-Sao em lai nói vậy? có lẽ Viola đang hận chị lắm .
-Em tin chị ấy sẽ hiểu chị làm vậy là vì lối thoát duy nhất cho tên Wind ấy.
Bật cười một cách trống rỗng , Vic nói:
-Có lẽ em là người hiểu chị nhất ,nhưng đó mới chỉ là một phần thôi em gái ạ.
-Còn phần kia là gì?
-Sau này em sẽ biết.
-Phần kia là để thử thách tình yêu của họ phải không? Thưa công chúa điện hạ.Không biết từ lúc nào Yuccan đã đứng phía sau và chứng kiến cuộc nói chuyện của hai chị em.
-Thần quan Yuccan, à không phải gọi là đại thần quan mới đúng, không nên nói như vậy trước khi trò chơi kết thúc chứ.Vic lặng lẽ nhìn về phía bóng con tàu đang khuất dần về phía chân trời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

xin dùng tiếng việt có dấu