Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

chuong 25

Ngôi nhà hoang…..

Ánh sáng vàng lan tỏa khắp căn phòng bụi bặm có phần nào ấm cúng hơn vẻ lạnh lẽo ban đầu.Olivia tiến lại gần người nằm trên ghế, nhìn một lượt rồi đưa tay cởi lớp áo đen để xem xét thương tích .Nhưng khi bàn tay nhỏ nhắn chạm đến lớp áo trong thì người con trai bật dậy.Đôi mắt màu xám bạc mỏ to, nhìn xoáy vào Olivia.
Olivia như bị thôi miên bởi đôi mắt màu xám bạc lạnh lẽo ấy, nàng ngồi bất động , cả thân thể và tâm trí như bị hút vào sâu bên trong đôi mắt ấy.
Chàng trai từ từ kề sát môi vào cổ Olivia ,nàng cảm nhận rõ được hơi thở nóng hổi ấy.Nàng cố gắng đưa tay đẩy anh ta ra nhưng không thể, tay chân Olivia như bị trói chặt bởi một sợi dây vô hình.Hơi thở từ đôi môi đỏ của chàng trai càng lúc càng gần , rồi ”phập….”Olivia đau nhói ở cổ nàng cảm nhận thật rõ rằng máu từ cơ thể mình đang từ từ bị rút ra.Sự tỉnh táo của Olivia không giữ được lâu, nàng thấy khung cảnh xung quanh mờ dần , cơ thể mềm nhũn , rồi ngất lịm đi.



-------------
Mở mắt , hình ảnh đầu tiên Olivia nhìn thấy là cái trần nhà gỗ mun đen đầy bụi.Cố gắng nhổm dậy, Olivia cảm thấy tòan thân uể ỏai và đau nhức, nhất là cái cổ nó đau như bị một cành cây lớn đập vào vậy.Đưa tay sờ nhẹ lên cổ,Olivia giật mình phát hiện hai lỗ nhỏ trên cổ mình.Nàng hoảng hốt đưa tay kiêm tra lại kĩ hơn, rồi bàng hoàng nhận ra đó là vết răng cắn “vậy..vậy không phải là mơ sao?”.
Đưa mắt lướt khắp căn phòng ,Olivia dừng lại ở cửa sổ đối diện lò sưởi .Người con trai ăn vận một màu đen tuyền , mái tóc dài phủ xuống bờ vai thanh thoát, làn da trắng toát dưới ánh trăng hắt vào từ cửa sổ.
-Ngươi…ngươi là ai?
-Cô tỉnh rồi à? Thân hình bất động đứng bên cửa sổ từ từ chuyển động , tiến đến chiếc ghế tràng kỉ nơi Olivia đang nằm.
-Không được lại gần .Olivia quát lên , vội vàng sờ xoạng tìm kiếm thanh kiếm vẫn đeo bên mình.
Như không nghe thấy, chàng trai vẫn đủng đỉnh tiến về phía Olivia.
Nhanh như chớp , Olivia đưa thanh gươm dí sát cuống họng chàng trai.Nhưng chàng trai chỉ cười nhạt, rồi nhẹ như không chàng hất văng thanh kiếm trên tay Olivia, rồi khóa chặt tay Olivia ra sau lưng bằng bàn tay cứng như thép nguội.
-mới bị hút máu mà có thể nhanh nhẹ như vậy cô cũng không phải người tầm thường nhỉ.Chàng trai kề sát mặt vào Olivia mà nói.
-Ta không sợ ngươi đâu , có giỏi thì giết ta đi.Olivia quắc mắt nhìn lại.
-Sao ta có thể giết ân nhân cứu mạng được,chắc cổ cô vẫn còn đau lắm nhỉ để ta giúp nào.Đáp lại bằng giọng điệu quan tâm nhưng pha chút chế diễu, một lần nữa chàng trai lại kề sát môi vào cổ Olivia.
Olivia nhắm mắt chờ đợi một vết cắn đau đớn nữa, có lẽ sẽ lấy mạng nàng.Nhưng trái với suy diễn của Olivia, chàng trai lại lướt nhẹ đầu lưỡi lên vết cắn.Cơn đau dịu dần , đầu lưỡi của người con trai kì lạ ấy như có phép lạ, nó nhẹ nhàng xoa dịu Olivia.Một lần nữa khiến nàng như tan vào hư vô mất hết lý trí và chân tay mềm oặt.
-Cô cảm thấy khá hơn rồi chứ?
Giọng trầm ấm của chàng trai đánh thức Olivia khỏi cơn mê sảng .Nàng vội vàng rờ lên cổ , vết cắn đã biến mất, chiếc cổ trắng ngần của nàng lại nguyên vẹn như trước.
-Ta là Crystal Von Dracula.
-Ngươi là người của tộc bất tử à?
-Phải , nhờ máu của cô mà ta đã không thành tro bụi.
-Sáng sớm mai khi mặt trời lên ngươi sẽ thành tro bụi thôi.Olivia nhếc mép cười.
“Ha…ha…ha” tiếng cười vang khắp căn phòng.
-Cô lấy đâu ra cái ý nghĩ ấy? Cố nín cười để hỏi lại Olivia ,Crystal tại tiếp tục cười sùng sục.
-Thì không phài một Vampire sẽ bị thiêu đốt dưới ánh sáng ban ngày sao?
-Cô điên à, chúng ta chỉ hơi nhạy cảm với ánh sáng mặt trời thôi, chứ sao mà chết được.
-Vậy lời đồn về vampire là giả sao?
-Đa số lời đồn đều chỉ có một phần sự thật, cô tên gì vậy ân nhân?
-Sao ta phải nói cho ngươi biết?
-Tùy cô, nhưng cô có con chim đẹp đấy.Crystal tiến lại vuốt nhẹ lên đầu Elious.
-Đừng có đụng vào Elious của tôi.Olivia nồi nóng.
-Ồ thì ra tên chú mày là Elious.Con chim rúc lên vài tiếng nho nhỏ như đồng tình với Crystal.
-Nó có vẻ thích tôi rồi đấy cô bé.Crystal quay sang cười châm chọc Olivia.
-Anh có quyền gì mà gọi tôi là cô bé chứ?
-Nói thật khi ôm cơ thể cô tôi thấy cô còn nhỏ lắm chưa phát triển gì cả ,”trước sau như một”.
-Tôi mười sau tuổi rồi đấy.Lần này Olivia lai đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
-So với con gai ờ tuồi ấy cô hơi bị còi xương đấy, mà cô mười sáu tuổi à tôi tưởng cô đã làm lễ trưởng thành rồi chứ.Crystal chỉ vào mặt dây chuyền hình hoa hồng bằng hồng ngọc trên ngực Olivia .
-Không đây là di vật của mẫu hoàng.
-mẫu hoàng?
-ta là tứ công chúa Olivia De Rosana.
-Ồ thì ra là vậy.Crystal gật gù.
-Nói chuyện với anh thật bực mình quá, Elious đi thôi.Olivia gọi con chim rồi bực tức đi ra cửa.
-Cô đi à? Có rảnh thì đến chơi nhé tôi còn lưu lại đây ít lâu, à mà có gì cần giúp cứ nói nhé cảm ơn cô về chút máu đó, máu cô ngon lắm cô bé.
Crystal gọi với ở đằng sau kèm theo nụ cười nửa miệng.
-Đã bảo đừng gọi tôi là cô bé.Olivia quát rồi leo lên ngựa phi thẳng vào rừng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

xin dùng tiếng việt có dấu