Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

chuong 27

Trăng hồ thu…
Hai chú chim ríu rít đùa bỡn nhau trên cành cây.”Réc…réc..” Elious không biết từ đâu bay tới xà xuống tóm gọn một chú, còn con chim kia thì hoảng sợ bay đi mất dạng.Quắp con chim mềm oặt dưới chân, con chim ưng bay vút lên , ngang qua cánh rừng rồi đậu trên mái ngôi biệt thự cạnh hồ nước.Khi Elious bắt đầu nhấm nháp bữa ăn vừa tìm được , thì nó giật mình bấu chặt vuốt , vỗ cánh chuẩn bị chiến đấu khi cảm nhận được một luồn khí lạ thường bằng bản năng của động vật.
-Bình tĩnh nào anh bạn.Giọng trầm ấm vang lên ,Crystal uyển chuyển như loài mèo rừng , bình thản tiến bước trên mái ngói đỏ đã xỉ màu, đến bên cạnh Elious.
Con chim ưng nhận ra người quen liền thu cánh , tiếp tục chăm chú vào bữa ăn.
-Đi kiếm ăn muộn như vậy, chủ nhân xinh xắn của ngươi đâu? Crystal bình thản hỏi.
Con chim vẫn lặng thinh, say sưa xé thịt con một một cách ngon lành.
-Ngươi định giả vờ đến bso giờ ? Lần này giọng Crystal lại trở nên sắc lạnh như dao thép.
Lần này Elious đã chuyển sự chú ý từ con mồi dưới chân sang Crystal ngồi kế bên .Đôi mắt đen tròn chuyển động nhìn đăm đăm vào cặp mắt xám bạc lạnh lẽo đối diện.
-Ngươi khá thành công trong lốt động vật đấy ,Cúc.Từ khi ngươi tái sinh trong quả trứng đó…..
-Ré..c…c ngài muốn gì nhị thiếu chủ ? Elious bất chợt cất giọng trả lời nghèn nghẹn ,theo âm thanh nửa tiếng chim nửa tiếng người .
-Từ khi được cử đến Eldestrose ngươi đã tìm được manh mối gì chưa?
-Thưa có một chút .
-Nói đi.
-Khoảng hai năm trước thần có lần ra được một chút “khí” của người đó ở Cameloz này, nhưng…..
-Sao?
-Đội nhiên chủ nhân Olivia đi học tại Hazel nên thần lại mất dấu.
-Vậy người đó có thể vẫn ở đây?
-Vâng thần cũng nghĩ vậy.
-Vậy còn chủ nhân xinh xắn của ngươi thì sao? Crystal đổi giọng , nhỏe miệng cười thích thú.
-Ngài cười?
-Thì sao?
-Không ạ, chỉ là……..mà ngày mai chủ nhân Olivia phải vào rừng săn dấu vết có vẻ rất nguy hiểm.
-Đi săn à? Hay đấy. Crystal nói đến đây thì im lặng thích thú đưổi theo ý nghĩ của riêng mình , để mặc con chim ưng ngơ ngác nhìn.Hai bóng đen một lớn một nhỏ cứ im lìm, lặng lẽ chìm vào bóng đêm.





--------------------------
Buổi sáng sớm được báo hiệu bởi hàng loạt tiếng ca ngân vang của những chú chim nhỏ còn ở lại chờ đón mùa đông.Không rộn rã như xuân hay hè nhưng cũng đủ đánh thức muôn loài . Một nhóm người tụ tập bên ngoài bìa rừng.
Victorya thì đủng đỉnh trong bộ váy màu xám trên lưng con ngựa trắng bờm dài chấm đất, trông như một bức tranh vẽ chì trên nền giấy trắng .Elena và Viola thì không có mặt, chỉ có Olivia trên lưng con ngựa đen tuyền có một đố trắng ở giữa trán , và ngất ngưởng trên vai là con chim Elious.
Hai chị em đám người đang chuẩn bị cho cuộc thi tài giữ chỉ huy cấm vệ quân và một ứng cử viên dấu mặt do tể tướng Rajac đề cử .
-Mọi việc đã sẵn sàng , người của ngươi đâu Rajac ? Olivia cất giọng
-Người đó đến rồi đây.Rajac nhếc mép chỉ tay về phía bên trái, nơi xuất hiện một con ngựa màu xám và có lốm đốm đen.Mang trên lưng một cô gái với mái tóc màu đen dài được buộc cao .Xét về mặt hình thể cô gái vừa xuất hiện quả là một kiệt tác của tự nhiên .Làn da trắng như tuyết , các bắp tay bắp chân săn chắc trên một vóc dáng hoàn hảo, bộ ngực đầy đặn đầy sức sống , khuôn mặt góc cạnh như nam nhi nhưng cũng mảnh mai như thiếu nữ .Cô ta quả là sự kết hợp tài tình giữ sự mạnh mẽ và gợi cảm .
-Đây là Lynx , người mà thần tiến cử.
-Ta nên bắt đầu thôi.Vic ra lệnh .
-Vâng , để cho cả hai vào rừng càng sớm càng tốt , vì Lynx nhạy cảm với mặt trời.Rajac nói nhỏ dần.
Hai con ngựa như hai tia chớp phòng vụt vào khu rừng tối rậm rạp.Sau vài phút phi ngựa Olivia dừng lại lắng nghe tiếng động xung quanh,để tìm ra hướng đi đúng đến nơi dấu vật cần tìm, mà cũng để đề phòng có phục kích.
“Rập, rắc..” Olivia giật mình nhìn quanh , hốt hoảng kéo cương ngựa tránh qua một bên khi một cây thông to đổ đập xuống .Con ngựa hoảng loạn nhảy dựng lên hất mạnh Olivia văng xuống đất.Nền đất rừng phủ đầy lá khô êm ru phần nào đỡ Olivia.
Nàng lảo đảo đứng dậy, rút gươm thủ thế sẵn sàng chiến đấu.”Vụt…” lưỡi gươm bị hất văng qua một cái quất roi của kẻ tiến ra từ bụi rậm.Cô gái tên Lynx lạnh lùng tiến đến trước mặt Olivia.
-Đừng chống cự ta sẽ cho ngươi chết thoải mái.Lynx đưa tay đùa với đuôi tóc dài không thèm để ý đến đối thủ.
-không dễ vậy đâu , ngươi tưởng tước đựơc kiếm của ta là xong à,ngươi lầm to rồi sở trừơng của ta là thứ khác cơ.Olivia đưa tay lấy cây cung bằng gỗ tuyết tùng ngàn năm, được mạ bạc bằng những hoa văn hình những chiếc lá phong du uốn lượn quanh thân .
-Gì thì cũng vậy, chịu chết đi.Lynx vung roi da lên quất tới.
Olivia rút ra mũi tên gắn lông thiên nga , căng dây ngắm bắn.lưỡi roi vun vút sắc lẻm của Lynx ào ào quất tới, nhưng cũng không chạm được một sợi tóc của Olivia .Những mũi tên liên tục bắn ra một cách chính xác hoàn tòan.trận chiến cân sức kéo dài đến tận chiều tối, cả hai đối thủ đã có phần xuống sức.
-một cô công chúa bình thường như ngươi cũng dai sức nhỉ.Lynx khiêu khích.
-Ta sẽ không thua ngươi đâu.Olivia trả miếng.
-Trận chiến sẽ kết thúc ngay thôi.Lynx lần đầu tiên nhếc mép cười , rồi tung ra một đám bụi màu cam vào Olivia.
-ngươi…Olivia chưa kịp nói gì thì nàng cảm thấy chân tay mềm nhũn không còn sức , đầu óc quay cuồng mắt mờ đi.
Olivia khụy ngã xúông nhưng tay vẫn nắm chặt cây cung gỗ tuyết tùng.Nàng lờ mờ thấy Lynx từ từ tiến đến vung roi lên,nhưng….. có một ai đó vừa xuất hiện Olivia không thể nhìn rõ,đã hất văng Lynx ra khỏi tầm mắt nàng.Rồi Olivia bất tỉnh hoàn tòan nàng chìm vào bóng đêm.
Trong cơn mê sảng chập chờn, Olivia luôn nghe thấy âm thanh hỗn độn của cuộc nói chuyện giữa ba người .Nàng không thể phân biệt được ai trong ba ngừơi .Nhưng có một cụm thừ “trăng hồ thu” cứ văng vẳng trong tai Olivia.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

xin dùng tiếng việt có dấu