Thứ Tư, 4 tháng 11, 2009

chuong 12

Lễ trưởng thành......
Mặt trời đã lên ,chiếu những tia sáng yếu ớt xuyên qua màn sương lạnh của một buổi sáng mùa đông.Tiếng vỗ cánh bay về tổ của những loài chim ăn đêm, đã đánh thức một người bên trong ngôi nguyện đường nhỏ.
Mở mắt thức dậy và nhìn quanh, Vic chỉ còn thấy những ngọn nến tàn lụi trên nền nhà.Yuccan đã đi từ lúc nào Vic cũng không biết nữa, chỉ còn lịa tấm áo choàng vẫn còn vương hơi ấm của chàng.Rờ rẫm để tìm chút hơi ấm còn lại của Yuccan, Vic bỗng nhiên phát hiện trên tay mình quấn một sợi dây, mà trên đó là viên đá Emerald (ngọc lục bảo) viên đá trưởng thành của Yuccan.
Viên đá màu xanh lục tỏa sáng dịu dàng, làm cho người ta cảm giac như đang thấy được chủ nhân của nó.Một con người ham học hỏi , luôn có nhiều điều để khám phá, dịu dàng, thâm trầm và hiểu biết rộng.Càng nhìn viên đá,Vic như thấy hình ảnh của Yuccan hiện lên trước mắt.Dòng lệ tuôn trào, trái tim nàng công chúa tan nát, nàng khóc cho mối tình giang dở .Vic khóc cho cạn nước mắt, cho khô đi nỗi đau trong lòng. Khóc lần cuối để riêng mình, vì sau lễ trưởng thành nàng đã là người của đất nước, của thần dân.
Tiếng khóc của nàng vang khắp ngôi nguyện đường nhỏ lạnh tanh, tiếng khóc ai oán làm cho ánh mặt trời yếu ớt càng trở nên héo hắt, làm cho trái tim một người đang đứng bên ngoài cánh cửa gỗ sồi tan thành từng mảnh.
---------------------------------
Hoàng cung-cung điện Snowrose.
-Trời ơi, công chúa người đang ở đâu? con lậy các vị thần linh khiến cho công chúa mau trở về.
Bà vú Pansy đi đi, lại lại trong căn phòng vắng.Bà lo lắng xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, rồi chốc chốc lại nhìn ra hướng cửa.
-"cộc cộc..." bẩm đã đến giờ trang điểm cho công chúa rồi ạ.
-Các ngươi đợi thêm chút nữa đi.
-nhưng thưa phu nhân Pansy...
-Im ngay, công chúa....... Phu nhân Pansy chưa kịp nói hết câu thì bà đã thấy Vic xuất hiện sau cánh cửa mật thất, trông giống như một kệ sách cao.
-Ơn trời, con đã về kịp.Nhưng có chuyện gì xày ra vậy? sao trông con mệt mỏi với đôi mắt đỏ hoe thế kia?
-Vú gọi người vào chuẩn bị cho con đi.Vic mệt mỏi , lảo đảo tiến đến ngồi trên chiếc ghế trước bàn trang điểm.
-Nhưng đã có chuyện gì?
-Vú không nghe sao.Vic giận dữ quát lên, trước phản ứng của Vic Pansy không nói thêm gì nữa.Bà lặng lẽ đi ra mở cửa cho các nữ tỳ vào.
-------------
Điện Cramy.....
Hai cánh cửa được đúc bằng đồng nguyên khối, cao khoảng bốn đến năm mét đang nặng nề mở ra để những tia sáng len lỏi vào điện Cramy.Tất cả quan lại đã đứng thành hai hàng chỉnh tề từ ngai nữ hoàng chạy dài đến cửa.Những tia sáng nhợt nhạt của ngày mùa đông chiếu vào nơi Verada đang ngự cũng đủ làm sáng rực lên vẻ uy nghi của bà.Verada mặc một chiếc áo choàng màu đỏ tươi như máu, với viền bằng lông thiên nga trắng muốt như tuyết.Đường vệ cầm cây quyền trượng vàng lộng lẫy cùng một bộ với vương miện đíng hồng ngọc lấp lánh.Bà ngồi trên chiếc ngai làm bằng loại đá trắng tinh, được tô điểm vài vân hoa màu xanh lá, khẽ nghiêng đầu về phía thần quan Vollum nói nhỏ:
-Buổi lễ có thể bắt đầu.
thần quan cúi đầu vâng lệnh, rồi ông tiến đến đến trước đập mạnh chuôi gậy xuống nền đá cẩm thạch ba lần.
-Buổi lễ bắt đầu.
Khúc nhạc hoàng gia được tấu lên bởi những nhạc sỹ điêu luyện ngay sau khi thần quan Vollum dứt lời.Vic kiêu hãnh bước vào điện Cramy trong bộ váy trắng dài được đính kèm một chiếc áo choàng lông chim cũng trắng tinh khôi như chiếc váy nàng đang mặc.Mái tóc vàng đã được chải bới gọn gàng và tô điểm bằng chiếc vương miện bạc lấp lánh như vầng trăng non.
Vic tiến đến trước ngai nữ vương Verada, cúi mình chào theo đúng kiểu cách hoàng gia.
-Thưa mẫu hoàng con đã sẵn sàng.
Nữ hoàng Verada khẽ gật đầu, bà đứng dậy tiến đến trước mặt Vic.
-Hỡi các thần linh, các tổ tiên và thần dân của Eldestrose, hôm nay đây ta tuyên bố cùng tất cả.Công chúa Victorya De Rosana, trưởng nữ của ta hôm nay sẽ chính thức trưởng thành trở thành người kế vị của Eldestrose.
Nữ vương Verada đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi bà quay sang Vollum lúc này đang cầm một chiêc hộp khảm ngọc mở sẵn, lấy ra một dây bạc có đính một viên đá to màu vàng chanh, đang tỏa sáng rực rỡ.
-Với sức nóng kiêu hãnh của thần mặt trời, là biểu tượng cho chân lý và sự chình trực của người sở hữu nó.này đây ta trao cho con viên đá Citrine, viên đá trưởng thành mà con xứng đáng được đón nhận.
Vic quỳ xuống, cúi đầu đển nữ hoàng Verada đeo viên đá vào cổ.
-Tạ ơn mẫu hoàng.
Sau lời cảm tạ cho đúng lễ nghĩa, Vic đứng dậy tiến thẳng đến Moontower ngay bên ngoài điện Cramy.Từ trên cao nhìn xuống,nàng thấy được mọi người dân thành Cameloz đang tụ tập dưới chân thành chào đón người kế vị mới.
-Hỡi thần đân đế quốc Eldestrose, ta công chúa của hoàng tộc Rosana xin thề sẽ làm hết sức mình để xây dựng và bảo vệ vương quốc này.
-Thưa người phải công bố người sẽ đính ước đi ạ.Quan tể tướng Rajac cười khoái trá nói vọng lên từ phía sau.
Vic liếc nhìn lão bằng một ánh mắt lạnh lùng như băng giá làm lão chột dạ quay đi.
-Như ta đã nói ta sẽ trung thành mãi mãi với Eldestrose, vì thế đối tượng kết hơn của ta là....là Eldestrose. Ta thề sẽ mãi mãi ở bên bảo vệ và chăm sóc đất nước này như vợ đối với chồng minh.Sau này và mãi mãi ta sẽ không kết duyên cùng ai mà chấp nhận trở thành thánh nữ vì đất nước của ta.
từ nữ hoàng, các quan đại thần đến toàn thể thần dân đều sững sờ trước tuyên bố của Vic.Sau một hồi im lặng bao trùm thì có tiếng hô vang:
-Công chúa thiên tuế, thiên, thiên tuế.........
Đồng loạt mọi người dân đều hô vang theo.Kinh thành Cameloz như nổ tung bởi tiếng reo hò của thần dân đối với Vic. Họ bắt đầu đàn ca, múa hát để chúc mừng một sự kiên trọng đại của đất nước.Bất chấp thời tiết giá rét của mùa đông các hoạt động ăn mừng vẫ được tổ chức khắp vương quốc.
Không khí rộn ràng lan khắp mọi nơi, ngay cà đến thánh điện Camila cũng không ngoại lệ.Các thần quan đều được mời người thân đến bữa tiệc được tổ chức ở đại sảnh thần điện.Nhưng có một người lặng lẽ tách khỏi đám đông, đi than thẩn đến trước ngôi nguyện đường nhỏ ở bìa rừng.
Yuccan ngồi xuống những bậc thềm đá của nguyện đường, chàng đưa cây sáo bạc thổi lại gia điệu mà trong lần đầu Yuccan gặp Vic.Tiếng sáo vẫn hay như âm thanh đến từ thiên đường, nhưng tiếng sáo này lại chất chứa một nỗi đau thầm lặng.Âm thanh buồn da diết như hòa vào không khí giá lạnh cảu mùa đông.Tiếng sáo cứ ngân vang trong bóng chiều tà, như khóc thương ai oán số phận của người thổi sáo.Một giọt lệ long lanh từ đôi mắt nâu nhỏ xuống nền đá, cùng lúc với những bông tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống nhân gian.Những bông tuyết trắng cứ rơi mãi như nỗi nhớ mong đọng lại trong tim.Chỉ còn lại đau khổ như những cánh hồng héo úa vì tuyết lạnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

xin dùng tiếng việt có dấu